báo lề trái nào hay nhất

– Dừng xe, đỗ xe tại vị trí: Bên trái đường một chiều hoặc bên trái (theo hướng lưu thông) của đường đôi; trên đoạn đường cong hoặc gần đầu dốc nơi tầm nhìn bị che khuất; trên cầu, gầm cầu vượt, song song với một xe khác đang dừng, đỗ, trừ hành vi vi phạm quy định tại điểm d khoản 7 Điều 5 Các cơn bão Mặt trời mới nhất được dự báo thời gian gần đây đó là các cơn bão Mặt trời 2020, năm 2021, 2022… Các cơn bão mặt trời hôm nay được dự báo là ngày càng mạnh hơn, con người vẫn chưa có cách để đối phó với nó. Chúng mày thường đọc ở đâu để khôn lên và tỉnh đời hơn, hiểu biết xã hội, cuộc sống một cách thực tế (những thứ ko bị kiểm duyệt bởi truyền thông nhà nước): Ae biết thì liệt kê giúp: -những báo lề trái, website, forum, groups nào đọc để khôn lên, hiểu biết thực tế hơn và tỉnh đời hơn Điều đó đồng nghĩa với việc, chỉ có 8 trái đất trong hệ khía cạnh Trời. Xếp theo khoảng cách tính từ vị trí trung trọng điểm là phương diện Trời thì hành tinh thứ nhất là sao Thủy, tiếp đó lần lượt là sao Kim, Trái Đất, sao Hỏa, sao Mộc, sao Thổ, sao Thiên Vương Chúng lu loa rằng, ở Việt Nam không có tự do ngôn luận, tự do báo chí; Đảng, Nhà nước bóp nghẹt tự do báo chí; “báo lề phải” không dám phản ánh những vấn đề tiêu cực xã hội, chỉ có “báo lề trái” mới “dám nói những điều mà báo lề phải không dám đề cập”. Sự Thật Về Cái Gọi Là “ Báo Lề Trái Là Gì, Sự Thật Về Cái Gọi Là “Báo Lề Trái” 6 công ty của bầu Kiên nợ ACB khoảng 7.400 tỷ đồng. Ảnh: Hoàng Hà Vay Nhanh Fast Money. Nguyễn Nam VNTB – Ở Việt Nam gần đây hay dùng từ báo lề trái’, báo lề phải’. Có người dùng từ báo mậu dịch’ để ám chỉ báo lề phải’; và có người đề xuất thay từ báo lề trái’, bằng từ lề dân’. Vì sao lại có những phân biệt ấy? xem thêm Phạm Chí Dũng – Đừng mặc định duy ý chí chuyện “lề báo” *. Đối với nhiều người dân Việt Nam, khái niệm báo chí “lề phải” và “lề trái” đã trở nên rất quen thuộc với họ, nhất là sau giai đoạn bùng nổ thông tin từ mạng internet và tiếp sau đó là sự “đổ bộ” của những trang mạng xã hội vào Việt Nam. Người được cho là đầu tiên sử dụng từ “lề phải” và “lề trái” là ông cựu Bộ trưởng Bộ Thông tin và truyền thông Lê Doãn Hợp. Ông này gọi báo đài nhà nước là “lề phải”, còn các nguồn thông tin trái với đường lối, chính sách của đảng và nhà nước được gọi là “lề trái”. Dẫn ý kiến của blogger Nguyễn Tường Thụy, ở số báo ngày 28-9-2012, phóng viên Khánh An của Đài Á Châu Tự Do, diễn giải như sau về chuyện hai lề’ báo này “Theo nhà báo, blogger Nguyễn Tường Thụy, ngoài những chủ đề không được phép nói, báo chí “lề phải” thường gặp một vấn đề nữa là đối với những lĩnh vực được xếp vào loại “nhạy cảm”, nghĩa là được phép nói nhưng không được nói hết sự thật, thì đương nhiên dẫn đến triệu chứng “nhà báo nói láo” khá phổ biến ở báo chí “lề phải” khi họ phải đề cập đến những chủ đề trên. “Những lĩnh vực hết sức nhạy cảm như Biển Đông, biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược, những chuyện ấy họ không dám đưa tin. Có đưa tin thì để đánh những người biểu tình. Để đánh những người biểu tình thì họ không đưa tin khách quan mà họ phải bôi đen đi. Còn tất nhiên, việc của Đảng và Nhà nước thì họ phải tô hồng rồi”. Chính vì phải luôn canh chừng từng câu chữ, từng bài báo sao cho luôn nằm trong một khuôn khổ được gọi dưới cái tên “định hướng” mà báo chí “lề phải” thường rơi vào tình trạng đưa thông tin na ná nhau, thậm chí giống nhau ngay cả trong từng câu chữ đối những chủ đề mang tính “chỉ thị”. Do đó, nhiều người dân hay nói đùa rằng hệ thống báo chí Việt Nam chỉ có một tổng biên tập, đó là ông Trưởng ban Văn hóa Tư tưởng Trung ương” **. Một ký giả kịch trường ở làng báo Sài Gòn trước tháng 4-1975 ông cũng là hội viên Hội Nhà báo độc lập Việt Nam, thẳng thắn nói rằng có lẽ trong làng báo Việt Nam chưa ai dám vỗ ngực xưng mình dám nói hết sự thật. Nhứt là dân làm báo chuyên nghiệp! “Trong nghề làm báo dù muốn hay không, cũng đôi lần phải nói láo’, nói ba xạo, dù bản thân vẫn muốn giữ vững ngòi bút không bị bẻ cong, muốn tôn trọng sự thật. Sợ gì mà nói xạo? Sợ sự thật? Báo chí chánh thức trong nước cũng sợ. Họ sợ đụng vô mấy chuyện nhạy cảm dễ bị chụp mũ chống Đảng! Ngày xưa thời Việt Nam Cộng Hòa, nói có mồ ma các nhà báo đối lập viết những bài vở chỉ trích chính quyền, họ cũng đưa ra nhiều hình ảnh “mị người đọc” để hợp lòng dân mà bán báo. Còn người làm báo chỉ để kiếm ăn, nếu không thân chính quyền – gọi là báo gia nô, họ cũng không dám chống đối những tệ nạn, bê bối của chính quyền. Tại sao gọi là viết lách? Viết thì phải biết lách. Đó là mưu mẹo của người làm báo chuyên nghiệp Sài Gòn xưa!” – ông ký giả kịch trường nhận xét và cho rằng báo lề’ nào đi nữa thì cũng có những mặt trái của nó, do vậy vấn đề ở đây là sự cân bằng tỉnh táo của độc giả. “Nếu tư nhân được tự do ra báo như miền Nam trước tháng 4-1975, thì người dân sẽ thoải mái hơn khi không phải băn khoăn chọn tin vào lề’ nào, vì họ có được sự đa chiều tin tức, và pháp luật sẽ có bổn phận điều chỉnh những tin tức ma mị người đọc. Báo chí là cái loa của ai đi nữa cũng chẳng sao, miễn có sự cạnh tranh về chuyện được quyền tự do làm báo, tự do viết báo như thấy ghi ở điều 25 của Hiến pháp, rằng “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình”. Gọi là không cần phải yếm thế ngại ngần cạnh tranh, hay lo sợ khó ràng buộc về định hướng, vì điều 25 ấy còn nằm trong nội hàm về việc đặt dưới quyền lãnh đạo toàn diện của Đảng Cộng sản Việt Nam, được ghi ở điều 4, Hiến pháp 2013” – một nhà báo tự do từng có thời gian dài làm sếp’ của một tờ báo mậu dịch’ thuộc Trung ương Hội Luật gia Việt Nam, góp lời. _______________ Chú thích * ** Nguyên nhân tại sao nguồn thông tin “lề trái” ngày càng thu hút nhiều người đọc trong khi số lượng báo chí “lề phải” không thiếu? Liệu một đất nước có hệ thống truyền thông theo kiểu “chia lề” như thế có là bình thường? Đối với nhiều người dân Việt Nam, khái niệm báo chí “lề phải” và “lề trái” đã trở nên rất quen thuộc với họ, nhất là sau giai đoạn bùng nổ thông tin từ mạng internet và tiếp sau đó là sự “đổ bộ” của những trang mạng xã hội vào Việt Nam. Người được cho là đầu tiên sử dụng từ “lề phải” và “lề trái” là ông cựu Bộ trưởng Bộ Thông tin và truyền thông Lê Doãn Hợp. Ông này gọi báo đài nhà nước là “lề phải”, còn các nguồn thông tin trái với đường lối, chính sách của đảng và nhà nước được gọi là “lề trái”. Theo Luật gia Lê Hiếu Đằng, nguyên Phó Chủ tịch mặt trận tổ quốc Việt Nam tại TPHCM, một đất nước mà thông tin bị phân loại theo kiểu trên là một tình trạng bất thường xuất phát từ nguyên nhân thiếu tự do báo chí. Ông nói Báo chí “lề phải” và “lề trái”, theo tôi hiểu, dường như chỉ có ở Việt Nam thôi. Nó xuất phát từ việc không có tự do báo chí. Luật gia Lê Hiếu Đằng "Báo chí “lề phải” và “lề trái”, theo tôi hiểu, dường như chỉ có ở Việt Nam thôi. Nó xuất phát từ việc không có tự do báo chí. Chứ nếu có tự do báo chí, có báo chí tư nhân nữa thì mọi ý kiến của mọi người đều được phát biểu một cách công khai, minh bạch trên tờ báo của mình. Nếu ai vi phạm bí mật quốc gia hay bôi xấu, vu khống thì cứ dựa vào luật báo chí mà làm. Nhưng sở dĩ Việt Nam có báo “lề trái” là vì không có tự do báo chí." Hệ thống truyền thông “một tổng biên tập” Theo thống kê của Hội nhà báo Việt Nam, tính đến tháng 3 năm 2012, cả nước có 786 cơ quan báo chí với ấn phẩm, 67 đài phát thanh truyền hình, 61 báo điện tử, 191 trang mạng xã hội và cả ngàn trang thông tin điện tử khác. Sự lớn mạnh của truyền thông nhà nước đã đem đến cho người dân rất nhiều thông tin tứ lớn đến nhỏ, từ nhà ra phố… Theo thống kê của Hội nhà báoViệt Nam cả nước hiện có trên 700 tờ báo. RFA file RFA file Nhưng theo nhận xét của một số trí thức, hệ thống truyền thông lớn mạnh trên cùng với đội ngũ nhà báo hùng hậu gần người được cấp thẻ chính thức vẫn không thể làm tròn nhiệm vụ thông tin cho người dân. Lý do là vì có những “vùng cấm” mà báo chí nhà nước thường rất dè dặt và thường né tránh không đặt chân vào. Đó là những chủ đề có ảnh hưởng trực tiếp hoặc liên quan đến chính trị như chuyện nội bộ Đảng Cộng Sản, vấn đề biên giới, chủ quyền lãnh hải, lãnh thổ… Theo nhà báo, blogger Nguyễn Tường Thụy, ngoài những chủ đề không được phép nói, báo chí “lề phải” thường gặp một vấn đề nữa là đối với những lĩnh vực được xếp vào loại “nhạy cảm”, nghĩa là được phép nói nhưng không được nói hết sự thật, thì đương nhiên dẫn đến triệu chứng “nhà báo nói láo” khá phổ biến ở báo chí “lề phải” khi họ phải đề cập đến những chủ đề trên. "Những lĩnh vực hết sức nhạy cảm như Biển Đông, biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược, những chuyện ấy họ không dám đưa tin. Có đưa tin thì để đánh những người biểu tình. Để đánh những người biểu tình thì họ không đưa tin khách quan mà họ phải bôi đen đi. Còn tất nhiên, việc của Đảng và Nhà nước thì họ phải tô hồng rồi." Chính vì phải luôn canh chừng từng câu chữ, từng bài báo sao cho luôn nằm trong một khuôn khổ được gọi dưới cái tên “định hướng” mà báo chí “lề phải” thường rơi vào tình trạng đưa thông tin na ná nhau, thậm chí giống nhau ngay cả trong từng câu chữ đối những chủ đề mang tính “chỉ thị”. Do đó, nhiều người dân hay nói đùa rằng hệ thống báo chí Việt Nam chỉ có một tổng biên tập, đó là ông Trưởng ban Văn hóa Tư tưởng Trung ương. Luật gia Lê Hiếu Đằng chia sẻ Có nhiều người trong nước người ta đùa là hiện nay báo chí“lề phải” của Việt Nam chỉ có một ông tổng biên tập thôi, đó là... Trưởng ban Văn hóa Tư tưởng của trung ương. Luật gia Lê Hiếu Đằng "Có nhiều người trong nước người ta đùa là hiện nay báo chí“lề phải” của Việt Nam chỉ có một ông tổng biên tập thôi, đó là ông Đinh Thế Huynh, Trưởng ban Văn hóa Tư tưởng của trung ương, có nghĩa là bị kiểm soát một cách chặt chẽ. Do đó không nói lên nguyện vọng, ý chí của người dân. Thậm chí có những vấn đề bức xúc của người dân cũng không dám phản ánh; hoặc có những tiêu cực lớn, khi bật đèn xanh thì mới dám phản ánh, chứ chưa bật đèn xanh thì cũng không dám. Những năm gần đây, với sự kiểm soát của nhà nước đối với báo chí mà chúng ta gọi là “lề phải”, những ý kiến của các nhân sỹ trí thức, những người còn tâm huyết với đất nước góp ý về một số vấn đề hiện nay của đất nước thì lại không được đăng, không được thể hiện trên mặt báo gọi là “lề phải”. Hiện nay ở TPHCM, báo Tuổi Trẻ, báo Thanh Niên trước đây còn đăng. Chứ bây giờ tôi biết có một chỉ thị là đối với những người mà thường có những ý kiến trái chiều thì có chỉ thị mật là không được đăng, thấy tên là không được đăng rồi chứ chưa nói đến nội dung." Tiến sĩ Nguyễn Quang A, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển IDS không ngại gọi thẳng nguyên nhân đã làm phát sinh ra “hội chứng đồng dạng” cũng như những tiêu cực khác ở báo chí “lề phải” là vì nó phải thực hiện chức năng chính là làm cái loa cho Đảng "Ở một nền báo chí gọi là “báo chí chính thống” ở Việt Nam bây giờ thì báo chí thuần túy là cái loa của Đảng Cộng Sản. Như vậy, nó luôn luôn đặt mục tiêu của người chủ lên, chứ không phải mục tiêu là sự chính xác. Đấy là một căn bệnh mà tôi nghĩ là vô phương cứu chữa." “Cấm địa” phát sinh “lề trái” Một số các trang mạng, các Blog được gọi là báo chí lề trái RFA file Mặc dù Việt Nam luôn khẳng định có tự do báo chí, không có “vùng cấm” nào đối với báo chí, nhưng thực tế đang diễn ra đã khiến cho người dân mất lòng tin đối với báo chí “lề phải” và họ tìm đến báo chí “lề trái” khi cần nguồn thông tin kiểm chứng. Blogger Nguyễn Tường Thụy cho biết "Tính chính xác của báo mạng tới đâu thì thực ra mà nói, bởi vì một là báo chí chính thống không đầy đủ và sai sự thật mặc dù thông tin rất rộng, từ hang cùng ngõ hẻm đều thông tin hết, nhưng những vấn đề lớn, vấn đề nhạy cảm thì thông tin không chính xác làm cho độc giả không thỏa mãn. Người ta tò mò tìm đến các trang mạng, web hoặc các blog và mặc dù báo “lề trái” cũng có những thông tin không chính xác thì người ta vẫn tìm đọc để hiểu hơn." Kể từ khi mạng internet phổ biến tại Việt Nam, người dân càng có điều kiện tiếp cận với báo chí “lề trái”. Họ có dịp so sánh, đối chiếu để tìm ra sự thật trong rất nhiều những sự kiện lớn nhỏ của đất nước, từ các sự kiện nóng như Trung Quốc gây hấn, lấn chiếm lãnh hải, chuyện biểu tình đến những vấn đề xảy ra trong cuộc sống thường nhật như chuyện cưỡng chế đất đai, chuyện xăng tăng giá… Được truy cập nhiều nhất có lẽ phải kể đến các trang như Anhbasam, bauxite Việt Nam, Danlambao, blogQuechoa, blogNguyễn Xuân Diện, blog nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo... và gần đây là trang Quanlambao với hàng triệu lượt truy cập mỗi tháng. Ngoài chức năng “bổ sung” vào lỗ hổng cấm địa, các trang mạng điện tử trên còn là nơi để người dân “xả” những bức xúc, trăn trở, suy nghĩ của mình mà không phải qua hàng rào kiểm duyệt của nhà nước. Tất nhiên, trong số những trang mạng “lề trái” thu hút người đọc bằng những thông tin nhanh, chính xác, cũng có những trang đưa những thông tin khó kiểm chứng nhưng vẫn đắt khách là vì, theo TS. Nguyễn Quang A, “cơ chế nó đẻ ra như vậy”! "Trong bối cảnh như hiện nay, có thể có những trang có những thông tin khó kiểm chứng nhưng lại thu hút được rất nhiều người đọc, là bởi vì do cái cơ chế nó đẻ ra như vậy. Tôi nghĩ ở một đất nước lành mạnh, những trang thông tin khó kiểm chứng hoặc đưa những thông tin không chính xác thì sẽ không có sức sống được." Để giải quyết việc tồn tại thông tin “lề trái”, cũng như những thông tin bị cho là “bôi xấu” Đảng và nhà nước, thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng đã đưa ra quyết định xử lý các trang thông tin điện tử không chính thống mà cụ thể là trang Dân Làm Báo, Quan Làm Báo và trang Biển Đông. Như vậy, liệu giải pháp đưa ra có phù hợp với một xã hội văn minh, tiến bộ hay không? Mời quý vị tiếp tục theo dõi phần 2 của loạt bài tìm hiểu sinh hoạt báo chí hiện nay tại Việt Nam. Theo dòng thời sự Báo chí phải chấp hành tốt hướng dẫn của cơ quan chỉ đạo VN giới hạn các kênh truyền thông, truyền hình TQ Việt Nam chưa có kế hoạch tư nhân hóa báo chí Hy vọng gì cho báo chí Việt Nam Blogger quan ngại về tự do báo chí tại Việt Nam Truyền thông báo chí được nhắc nhở về kỷ luật báo chí RSF phát hành Cẩm nang dành cho cộng đồng blogger và những ai muốn bày tỏ quan điểm trên Internet Công an bắt giữ nhà báo tự do Tạ Phong Tần Phóng viên bị bắt vì bênh vực công nhân RSF lên án việc bắt phóng viên Hoàng Khương HRW nhân quyền Việt Nam ngày càng tệ Mong ước của giới blogger cho năm mới Đầu năm và những tín hiệu mạnh mẽ Your browser does not support the audio element. Thời gian gần đây báo chí nhà nước đã không ngần ngại trích dẫn thông tin từ mạng internet được xem như lề trái, hơn nữa còn phỏng vấn người bất đồng chính kiến để đăng tải trên báo đảng. Những việc làm này được xem là bước đột phá ấn tượng nhưng không ai chắc tại sao lại xuất hiện hiện tượng này và nó sẽ tồn tại bao lâu nữa trong sinh hoạt báo chí Việt Nam. “Chân dung quyền lực” thực sự có quyền lực? Khi trang mạng Chân dung quyền lực xuất hiện với những bài viết gay gắt cùng hình ảnh của ông Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc thì người theo dõi trang mạng này vẫn cho rằng thông tin thổi phồng và các phe phái cung cấp thông tin hình ảnh của gia đình ông Phúc chẳng qua là tranh giành quyền lực, ăn chia không đều cũng như hạ nhục đối tượng trong bước tiến của ông ta vào chức Thủ tướng sắp tới khi Hội Nghị Trung Ương cơ cấu nhân sự diễn ra. Cơ quan báo chí của Đảng không lên tiếng đả phá như thường lệ mặc dù những khuôn mặt xuất hiện trên Chân dung quyền lực không chừa một ai. Người theo dõi trên mạng không quên câu chuyện của Quan Làm Báo trước đây, đã từng một thời gian gây sóng gió trong giới truyền thông trong và ngoài nước vậy mà báo chí lề phải nếu nói tới Quan Làm Báo chỉ viết theo quan điểm đấu tố, đây là nguồn thông tin xuyên tạc, phản động và có mục đích tuyên truyền cho một cá nhân nào đó hưởng lợi và Quan Làm Báo hoàn toàn không được xem là một nguồn thông tin đáng tin cậy. Các nhân vật cao cấp chỉ đích danh Quan Làm Báo là trang mạng phản động và kêu gọi cán bộ đảng viên không được đọc nó. Cơ quan báo chí của Đảng không lên tiếng đả phá như thường lệ mặc dù những khuôn mặt xuất hiện trên Chân dung quyền lực không chừa một ai Sau Quan Làm Báo là Tư Sang Nham Hiểm, Nguyễn Tấn Dũng, Trần Đại Quang…xuất hiện trên không gian mạng. Mỗi trang có một cách nâng tên tuổi của chính mình lên và thông thường những bài báo đánh kẻ khác đều núp dưới hình thức của bạn đọc gửi tới. Tất cả các trang có vẻ lề trái ấy chưa bao giờ được báo chí chính thống trích dẫn như một nguồn tin đáng tin cậy. Nhưng lần này Chân dung quyền lực không những được trích dẫn mà còn theo sau nó cập nhật những thông tin mà nó loan tải. Các tờ báo lớn trước tiên là Lao Động rồi lần lượt được các báo khác đăng lại tin tức về ông Nguyễn Bá Thanh sẽ được mang về Việt Nam từ bệnh viện ung thư tại Seattle. Những tin tức ấy trước tiên được chính UBND thành phố Đà Nẵng chấp nhận khi ra lệnh cho an ninh phi trường Đà Nẵng chuẩn bị biện pháp an ninh để đón ông Thanh người được xem là đứa con ưu tú của Đà Nẵng nay trở về để tiếp tục chữa bệnh. Báo Lao Động, rồi Thanh Niên, Tuổi Trẻ loan tin này nhưng không dẫn nguồn bất cứ cơ quan nào trong nước kể cả Ban Nội chính trung ương là nơi có thẩm quyền phát ngôn, mà chỉ nói bâng quơ là theo nguồn tin trên mạng. Ông Võ Công Trí, Phó Bí thư thường trực thành ủy Đà Nẵng lúc ban đầu cũng nói thế và ban an ninh sân bay cũng nói không khác. Ngày máy bay hạ cánh ban đầu dược Chân dung quyền lực thông báo là chiều ngày 2 tháng 1 nhưng sau đó chính trang này cho biết do có trục trặc nên hoãn lại ngày 6 tháng 1 và cuối cùng là thời tiết xấu nên hoãn lại lần nữa chiếc chuyên cơ y tế chở ông Nguyễn Bá Thanh và gia đình sẽ đáp xuống phi trường Đà Nẵng vào 8 giờ 30 tối ngày 9 tháng 1 này. Trước đây người ta đọc báo lề phải thì chỉ mới nói phân nửa sự thật thôi mà các trang mạng thì thường nói hết sự thật nên người ta theo trang mạng. Bây giờ người ta thấy trang mạng lợi hại quá nên một số phe phái, một số nhóm lợi ích một số tập đoàn đã tựa vào đó làm những trang mạng nhà báo Lê Phú Khải Chân dung quyền lực nói tới đâu báo chí và dân chúng chạy theo đến đấy. Người dân Đà Nẵng yêu mến ông Thanh ra sân bay ngồi chờ đón ông không chịu ra về và có người còn nói thẳng rằng theo Chân dung quyền lực nói thì ông Thanh sẽ xuống vào ngày hôm nay, rồi người khác nói vậy chứ không thấy báo nhà nước đều đăng tin theo nó hay sao? Hiện tượng khá bất ngờ này được nhà báo Lê Phú Khải, phóng viên đài truyền hình trung ương nay đã về hưu cho biết những quan sát và kinh nghiệm của ông sau nhiều chục năm làm việc trong hệ thống truyền thông nhà nước, ông nói -Trong nước thì anh em cũng bàn nhiều về trang mạng Chân dung quyền lực. Bây giờ có thể gọi là nhiểu loạn thông tin hơn nữa các nhóm lợi ích các phe phái anh nào cũng muốn dùng thông tin đặc biệt là thông tin trên mạng vì thông mạng bây giờ người ta đọc nhiều thành ra cũng có sự lạm dụng cái thông tin mạng đó để mà hướng dẫn dư luận. Trước đây người ta đọc báo lề phải thì chỉ mới nói phân nửa sự thật thôi mà các trang mạng thì thường nói hết sự thật nên người ta theo trang mạng. Bây giờ người ta thấy trang mạng lợi hại quá nên một số phe phái, một số nhóm lợi ích một số tập đoàn đã tựa vào đó làm những trang mạng để chi phối thông tin nên mới dẫn đến tình trạng như thế. Còn như Nguyễn Bá Thanh vừa rồi đi hay về thì cũng có thông tin đưa sai sau lại cải chính lại. Ngay trên mạng lề trái chứ không phải trên mạng lề phải, đưa tin ông về ngày này nhưng lại chậm một hai ngày sau. Tôi là người từng làm truyền hình, làm báo chí rất lâu năm ở Việt Nam thì tôi thấy rằng bắt đầu từ Đài Tiếng nói Việt Nam, đài phát thanh đã chiếm lĩnh thông tin. Sau đó là đài truyền hình chiếm lĩnh nhưng chỉ nói những điều không gần với sự thật mà sai hay chỉ phân nửa sự thật thôi cho nên những trang mạng nó có vai trò nhất định trong xã hội bây giờ. Nó trở thành một thế lực vì thế người ta lợi dụng cái đó, kể cả lợi dụng xấu lẫn lợi dụng tốt. Nó cũng như con dao sắc ai cũng muốn cầm. Lấy cả tin từ người bất đồng chính kiến Không chỉ trang Chân dung quyền lực được báo chí mạnh dạn lấy làm nguồn mà người bất đồng chính kiến cũng được báo chí phỏng vấn, đưa tin như một công dân bình thường. Dĩ nhiên đây là điều phổ quát trong tất cả nhà nước dân chủ nhưng đối với Việt Nam, một người có dính líu đến phản động sẽ không được coi là công dân nữa mà mọi phát ngôn, hình ảnh của anh hay chị ta cần phải được cảnh giác dè chừng. Và quan trọng nhất hình ảnh tiếng nói của anh hay chị ta không được phép xuất hiện bất cứ đâu trên hệ thống do nhà nước kiểm soát. Vào ngay ngày 1 tháng 1 mình cũng không biết là họ đăng nữa có những người bạn họ đọc báo họ thấy rồi chụp hình gởi cho tôi, chứ không biết là họ đăng báo. Báo Đời sống pháp luật, báo đảng của Việt Nam. Anh Đinh Nhật Uy Ngày 1 tháng 1 vừa qua báo Đời Sống Pháp Luật đã phỏng vấn kèm theo hình ảnh của anh Đinh Nhật Uy, một người chung vụ với Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên vừa ra khỏi trại giam Long An vì vi phạm điều 258. Anh Đinh Nhật Uy từng ở chung phòng với tử tù Hồ Duy Hải nên báo chí hỏi anh về vấn đề này. Anh Uy nói với chúng tôi -Vào ngay ngày 1 tháng 1 mình cũng không biết là họ đăng nữa có những người bạn họ đọc báo họ thấy rồi chụp hình gởi cho tôi, chứ không biết là họ đăng báo. Báo Đời sống pháp luật, báo đảng của Việt Nam. Lúc trước khi tôi đi phỏng vần Hồ Duy Hải thì gặp tụi nó trên nhà Hồ Duy Hải. Chạm mặt đùng đùng trên đó báo lề trái lề phải chạm ầm ầm trên đó. Cũng ngồi nói chuyện như bạn bè thôi. Báo lề trái lề phải gì cũng ngồi bắt tay ngồi chung bàn uống trà như là bạn bè vậy nó mới hỏi han về những tình tiết đó vì mình biết nên mình kể cho nó nghe. Khi được hỏi liệu tòa án có xem xét bài trả lời phỏng vấn này như một lời khai của nhân chứng hay không và sau khi hình ảnh và bài trả lời phỏng vấn xuất hiện anh có bị công an hỏi thăm hay làm khó dễ, anh Đinh Nhật Uy cho biết -Không, không có gọi hỏi. Tại vì nói chung mình chỉ nói sự thật và cân nhắc kỹ trước khi nói trong bài viết đó họ dặn mình cân nhắc kỹ trước khi nói. Không biết được họ sẽ làm như thế nào. Không biết tòa có chịu coi theo báo chí hay không. Về phần thủ tục tố tụng của họ thì mình không biết được mà dễ gì họ chịu xem xét báo chí? Theo như tôi nghĩ thì báo chí chỉ đưa cái thông tin cần thiết. Thông tin nào nó mang tính chất có lợi hoặc là có hại cho bị cáo đến cho mọi người biết. nó chỉ mang tính chất truyền tải chứ không phải mang tính tham khảo. Những điều mà báo chí vượt ra những ngăn cấm thông thường trước đây ngay trong thời điểm diễn ra Hội nghị trung ương thật là một câu hỏi khó giải đáp. Người dân chỉ biết rằng báo chí nếu được mở ra thì người hưởng lợi chính là họ sau khi bị bịt mắt quá lâu như nhà báo Lê Phú Khải khẳng định. Đầu năm mới, tự nhủ không nói chuyện chán đời, chỉ nói chuyện gì cho nó vui vẻ một tí. Rồi bỗng dưng lại nghĩ lan man tới chuyện lề phải, lề trái. Có lẽ đi theo lề đường là một khái niệm mới. Không biết ngày xưa các cụ có đi theo lề như bây giờ không? Chắc là không, vì ngày xưa các cụ tinh vi lắm, cứ giữa đường mà đi, ai bảo các cụ phải đi gọn vào lề chắc các cụ quại cho ngay chứ chẳng đùa. Vả lại đường làng hẹp thế, bảo là đi bên phải cũng được, bảo là đi bên trái cũng được, thế nào cũng đúng cả. Nghe nói có những con đường nhỏ tới mức hai người đi ngược chiều phải ôm nhau quay một vòng chứ không có chỗ tránh !, phải lúc một nam một nữ gặp nhau có khi lại muốn quay thêm mấy vòng thì việc gì phải để ý chuyện quay phải hay quay trái mà rộn lên. Rồi đến tận ngày đánh thắng tên đế quốc to là Pháp, trong bài thơ “Ta đi tới”, nhà thơ lớn của dân tộc Việt nam ta – Tố Hữu đã viết “Ta đi giữa ban ngày Trên đường cái, ung dung ta bước. Đường ta rộng thênh thang tám thước …. “ Đường tám thước ngày ấy, chắc là gồm 5,5 mét mặt đường láng nhựa và hai lề đường rải đá rộng 1,2 mét mỗi bên, có thể nói là rộng hơn thời phong kiến xưa nhiều lắm rồi. Tuy đường rộng nhưng cũng không thấy nhà thơ nói rõ là có đi bên lề nào không. Nhiều khả năng là “trên đường cái, ung dung ta bước” ở giữa đường, hai tay đút túi, đầu ngẩng cao đúng với phong cách của người đang say men chiến thắng? Hình như cho mãi gần đây mới có chuyện phân biệt theo lề trái, lề phải. Người thì nhận là mình theo lề phải, kẻ thì bảo người kia theo lề trái, người thì bảo là không chịu bó thân theo lề nào, rồi cả chuyện bảo nhau cái thằng không chịu theo lề nào sẽ bị xe kẹp chết 🙄 , loạn cả lên. Nhưng trong khi mải phân chia nhau vào lề này lề nọ thì có vẻ như mọi người không để ý tới một điều rằng nói đến lề thì đầu tiên phải nói đến đường. Sở dĩ phải nói tới đường là vì con đường chúng ta đang đi không giống với con đường bao lâu nay bọn tư bản giãy chết vẫn đi, mà là một con đường khác, đi tắt đón đầu, xuyên qua những miền đất chưa có ai khai phá, và hướng tới mục tiêu cao cả là CNCS chứ không chạy vòng vòng qua giá trị nọ giá trị kia rồi dẫn tới tự diệt vong như cái bọn tư bản giãy chết như là Các Mác bảo thế. Một con đường đặc biệt, chỉ có đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác, không có cảnh đi xuôi đi ngược thì nói cho cùng, đi bên phải hay bên trái cũng vẫn vậy, nếu như đã có mặt trên con đường đó. Lại chợt nghĩ câu nói của Giáo sư Ngô Bảo Châu, đại ý “bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do”, hình như không hoàn toàn chính xác cho lắm. Bởi lẽ con cừu có mấy khi ra đường, nó chỉ loanh quanh gặm cỏ trên thảo nguyên, trong phạm vi mà mấy con chó chăn cừu cho phép thì trong đầu làm gì có khái niệm lề mà bám. Chỉ có con người đã có khái niệm về lề đường mà không theo mới là con người tự do. Nhưng con người văn minh thì chắc vẫn đi theo lề, vì nói chung đường và cách đi đường là sản phẩm của xã hội văn minh. Điều thứ hai khi nói đến lề là phải quan tâm đến nơi con đường chạy qua. Một người tự xưng là lề phải, đúng ra chẳng có ý nghĩa gì hơn người xưng lề trái nếu không nói rõ anh đang ở đâu trong cái thời đại toàn cầu rộng mở này. Khác với chuyện người quê ta vẫn biết rằng trên thế giới này có vô vàn đảng, nhưng chỉ cần nói đảng hay đảng ta là mọi người biết ngay là đảng nào, thì cái chuyện coi người VN là phải ở trên đất VN lại không được xem là mặc định. Bởi thế nếu xưng là lề phải nhưng lại ở Singapore hay Anh quốc thì cái phải đó lại là phải đòn. Bỗng nhớ một người bạn quên mất là ai nói nửa đùa nửa thật rằng trên thế giới, đa số những nước đi lề trái văn minh hơn các nước đi lề phải. Cãi nhau xong thì cũng phải thầm công nhận rằng y có phần đúng, ít nhất là ở quanh quê ta. Chẳng gì thì Thái lan, Mã lai, Sinh … là những nước đi lề trái vẫn phát triển hơn Lào, Cam bốt … là những nước đi lề phải trừ quê mình không so sánh vì quê mình là đặc biệt. Xa hơn một chút thì Nhật hơn đứt Trung quốc, Bắc Hàn !. Chắc chỉ là ngẫu nhiên thôi, nhưng nghĩ cũng vui vui … Tháng 1/2012 “Báo chí lề trái” hay là “rác rưởi” trên internet? QĐND – Báo Quân đội nhân dân số ra ngày 18-7-2011 đăng bài “Vô tình phát tán luồng gió độc”, phản ánh việc một số blogger để blog của mình thành nơi gây hại cho xã hội. Sau khi báo đăng, xuất hiện một số phản hồi chẳng những không phản biện được vấn đề tác giả nêu mà còn xuyên tạc, bao biện bằng cách tự “tấn phong” các blog đó là “báo chí lề trái”. Vậy thực chất cái gọi là “báo chí lề trái” mà họ thường rêu rao gần đây là gì? Bằng một sự “phân chia” nguy hiểm, họ đã tự xếp các trang web, blog phản động cũng là một lực lượng báo chí. Bằng hình ảnh ẩn dụ “lề trái và lề phải”, họ cho rằng, lực lượng này đối lập hoàn toàn với hệ thống báo chí Việt Nam và đang tiến hành một “cuộc chiến tranh thông tin” theo kiểu “du kích”. Bằng giọng điệu đầy thù hận, họ đòi phải viết lại lịch sử báo chí Việt Nam đầu thế kỷ 21 để ghi công trạng của những trang “lề trái” này. Bằng lập luận giả dối để đánh lừa dư luận, họ coi báo chí chính thống không còn đáng tin cậy, báo “lề trái” như những “chiến sĩ xung kích”, là “tiếng sét giữa trời quang”, là “kênh thông tin trung lập, trung thực nhất, chuẩn xác nhất”… Với sự phát triển của công nghệ thông tin, mặc dù nhiều blog hiện nay tích hợp nhiều chức năng, trình bày không khác một tờ báo điện tử, nhưng “cái áo không làm nên ông thầy tu”. Luật Báo chí nước ta nêu rõ “Báo chí ở nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là phương tiện thông tin đại chúng thiết yếu đối với đời sống xã hội; là cơ quan ngôn luận của các tổ chức của Đảng, cơ quan Nhà nước, tổ chức xã hội; là diễn đàn của nhân dân”. Luật pháp Việt Nam hiện chưa cho phép báo chí tư nhân. Các trang web, blog nói trên cũng không phải là cơ quan ngôn luận của một đoàn thể, lực lượng xã hội nào ở Việt Nam, không được pháp luật thừa nhận thì không thể coi là hoạt động báo chí ở Việt Nam. Gần đây, một số trang web cá nhân, blog do vi phạm pháp luật đã bị xử lý. Hầu hết các thông tin họ thu thập và đưa lên blog của mình đều gắn với tư tưởng bất mãn, giọng điệu hằn học. Không ít thông tin nhằm mục đích tuyên truyền chống phá Nhà nước. Khi bị xử lý theo pháp luật, họ bù lu, bù loa kêu rằng Việt Nam ”bóp nghẹt tự do báo chí”, “tự do ngôn luận”. Họ kêu toáng lên như vậy mặc dù họ thừa biết rằng, ở Việt Nam không ai bị hạn chế trong việc lập blog và thông tin cho báo chí. Bất kỳ ai có nhu cầu sử dụng blog cũng như đưa tin cho báo chí đều có thể thực hiện hết sức dễ dàng. Còn với các cơ quan báo chí, hiện các tờ báo in và điện tử, cũng như các báo nói, báo hình hằng ngày, hằng giờ đều tiếp nhận thông tin của người dân, cộng tác viên qua rất nhiều kênh Thư từ, điện thoại, email, fax, gặp gỡ trực tiếp… “Kẻ tung, người hứng”, một số tổ chức quốc tế lại lên tiếng bảo vệ những blogger vi phạm pháp luật, lên án Việt Nam ứng xử thô bạo với blogger… Ở bất kỳ quốc gia nào trên thế giới này, không ai có thể nhân danh tự do ngôn luận mà đưa thông tin xấu độc, gây hại cho xã hội và cộng đồng. Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton, người luôn kêu gọi tự do internet trên thế giới, cũng từng nói “Hiện nay chúng tôi nhận ra rằng việc mở rộng internet có những thách thức. Việc này cần đến những luật chơi căn bản nhất để chống lại những việc làm sai trái và có hại. Những lời lẽ thù hận và phỉ báng có thể làm căng thẳng, gây chia rẽ và đưa đến xung đột. Trên mạng, sức mạnh này lại được nhân lên gấp bội. Chiếu theo luật lệ quốc gia và những cam kết quốc tế, Hoa Kỳ có đặt ra một số giới hạn trong vấn đề phát biểu”. Hoa Kỳ là nước phát triển với trình độ tổ chức xã hội cao còn có quan điểm như vậy thì với một nước đang phát triển như Việt Nam, không thể không áp dụng những biện pháp cần thiết để bảo vệ lợi ích cộng đồng, lợi ích quốc gia. Luật Báo chí ở Việt Nam không hạn chế quyền tự do thông tin của người dân, nhưng những thông tin gây hại cho cộng đồng thì sẽ bị hạn chế như Không được kích động chống Nhà nước, phá hoại khối đoàn kết toàn dân; không được kích động bạo lực, tuyên truyền chiến tranh xâm lược, gây hận thù giữa các dân tộc và nhân dân các nước, không được kích động dâm ô, đồi trụy, tội ác; không được tiết lộ bí mật Nhà nước, bí mật quân sự, an ninh, kinh tế, đối ngoại và những bí mật khác do pháp luật quy định; không được đưa tin sai sự thật, xuyên tạc, vu khống…. Các chính sách quản lý internet của Nhà nước Việt Nam cũng nhằm bảo vệ lợi ích quốc gia-dân tộc, lợi ích cộng đồng, hạn chế thấp nhất những tác động tiêu cực của internet. Các chính sách này đã được thảo luận cả trên diễn đàn Quốc hội và Chính phủ và được sự quan tâm của toàn xã hội. Vì vậy, ở đây chúng tôi thấy cần phải trao đổi thêm với một số comment phản hồi sau bài báo “Vô tình phát tán luồng gió độc”, rằng không thể viện dẫn các chính sách quản lý internet để “nhai lại” ý kiến “Việt Nam là một trong 10 nước bị liệt vào danh sách “kẻ thù của internet” như tổ chức Phóng viên không biên giới RSF đưa ra. Theo thống kê của ITU, cơ quan thuộc Liên hợp quốc thì vào năm 2000, Việt Nam chỉ có khoảng người sử dụng internet, chiếm 0,3% dân số thì đến cuối tháng 11-2010 là 27,3 triệu người, chiếm khoảng 31,7% dân số và lọt vào danh sách 20 quốc gia có số người sử dụng internet nhiều nhất thế giới. Hiện ở Việt Nam, có 6 trang mạng xã hội phát triển nhất gồm ZingMe với 4,6 triệu thành viên, Facebook với 3,5 triệu thành viên và Yahoo có 3,1 triệu người dùng. Các trang còn lại như Yume với 2,6 triệu người, GoOnline có 1,6 triệu, Tamtay có 1 triệu người dùng… Tổ chức RSF, trên thực tế cũng không đủ uy tín khi đưa ra báo cáo hồ đồ về tình hình sử dụng internet ở Việt Nam. Tổ chức này từng thừa nhận nhận tài trợ của NED, cơ quan bị cáo buộc chuyên sử dụng tiền thuế của người dân Mỹ vào hoạt động đe dọa các nền dân chủ ở nước ngoài và đã bị UNESCO từ chối bảo trợ vì thiếu khách quan khi công bố những tài liệu liên quan đến một số quốc gia thành viên UNESCO. Nhìn lại ba loại thông tin của các trang web, blog mà họ tự xưng là “báo chí lề trái” thời gian qua, cũng đủ thấy ngay ý đồ của chủ nhân các trang này. Một là, trước các kỳ đại hội Đảng, kỳ họp Quốc hội, họ dồn dập đưa các thông tin bịa đặt, xuyên tạc về lãnh đạo Đảng, Nhà nước. Hai là, họ nhặt nhạnh thông tin từ đủ mọi nguồn, kể cả nguồn “thông tin vỉa hè” rồi phát tán các thông tin “ngược dòng lịch sử” để bôi nhọ lãnh tụ, bôi đen lịch sử dân tộc theo kiểu “rước voi về giày mồ ông vải”. Ba là, họ tỏ ra thạo tin, nhanh nhảu đưa những thông tin “hậu trường” về các vụ án, vụ việc kinh tế, xã hội, văn hóa, những tiêu cực xã hội rồi quy kết cho sự yếu kém của chính quyền và kích động lật đổ Nhà nước, lật đổ chế độ… Giọng điệu chửi bới, ngôn ngữ thô tục, “chợ búa”, thiếu văn hóa…, đó không phải là thứ văn phong báo chí, chỉ là thứ thông tin “ba xu” không hơn không kém. Nhiều blogger cũng đã lên tiếng phản đối việc này. Đến đây, có thể khẳng định, cái gọi là “báo chí lề trái” thực chất chỉ là một thứ “rác rưởi” trên xa lộ thông tin toàn cầu internet. Tuy có thể ban đầu thu hút sự tò mò, hiếu kỳ của người đọc bởi những thông tin lạ nhưng bạn đọc chân chính sẽ sớm nhận ra chân tướng và không rỗi hơi mất thời gian với loại web, blog lá cải, đi ngược dòng chảy chung này. Không phải ngẫu nhiên mà gần đây, một bạn sinh viên đã có bài viết trên blog nêu ra những “dấu hiệu nhận biết phản động trên facebook, blog, website”. Không ít bạn trẻ đã phản đối những trang này và yêu cầu xử lý chúng để làm trong sạch môi trường internet, giúp người dân được tiếp cận thông tin trung thực, bổ ích. Nguyễn Văn Minh Vũ Ngọc Yên Danlambao - Phóng viên không biên giới hay Ký giả không biên giới Reporters sans frontières - RSF có văn phòng quốc tế tại Paris, là một tổ chức phi chính phủ hoạt động toàn cầu, với mục đích bảo vệ tự do báo chí trên thế giới, chống kiểm duyệt và tạo áp lực giúp đỡ những nhà báo đang bị giam giữ. Tổ chức hoạt động dựa trên Điều 19 của Tuyên ngôn quốc tế nhân đang đọc Báo lề tráiKhi tiếng khô khốc của cánh cửa nhà giam đóng sập lạiVẫn có tiếng đàn văng vẳngBởi những dây đàn từ trái tim ấyVẫn ngân ngaFB Nho Vu Tôi tạt ngang qua Kuala Lumpur đôi ba lần. Lần nào cũng ngụ ở Phố Tầu vì giá nhà trọ rẻ, lại cạnh bến xe, rất tiện cho việc đi lại và ăn uống. Gần cuối con đường lớn có tiệm Nam Heong Chicken Rice Chinatown, khai trương từ năm 1938, khách khứa lúc nào cũng ra/vào tấp Nguyễn Danlambao - Không thể phủ nhận trình độ lý luận khoa học, kiến thức xã hội học, kinh tế học và khả năng triết luận của các ông Marx, Angel hai kẻ lập thuyết cộng sản có sức hấp dẫn, thuyết phục cao. Do đó, học thuyết cộng sản ngay từ lúc ra đời đã có không ít trí thức khoa bảng, kể cả tầng lớp quý tộc tham gia ủng hộ, tiếp tay rao giảng, truyền bá trong quảng đại quần chúng nhân dân khắp thế Dân Danlambao - Kính thưa Chủ đề này không phải là nhỏ, và cũng không phải là mới để được nêu ra. Tuy nhiên, cũng là cần thiết để nhận xét, nhận Rights Watch - New York, ngày 15 tháng Mười hai năm 2021 – Hôm nay, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền phát biểu rằng chính quyền Việt Nam nên ngay lập tức phóng thích nhà hoạt động nhân quyền Đỗ Nam Trung và hủy bỏ mọi cáo buộc đối với ông. Đỗ Nam Trung, 40 tuổi, đã từng ngồi tù 14 tháng sau khi công khai vận động cho nhân quyền và dân chủ hồi đầu thập niên Quốc Việt Danlambao dịch - Nhân sự kiện cựu nhà báo Phạm Đoan Trang bị kết án bất công và nặng nề, chúng tôi trích dịch lời phát biểu của hai nhà báo trong lễ trao giải Nobel Hoà bình năm 2021 dành cho họ vào ngày 10 tháng 12 vừa hai đều bị cáo buộc tội danh "phát tán tài liệu nhằm chống nhà nước" sau khi lên tiếng mạnh mẽ về vụ bố ráp của công an Hà Nội vào xã Đồng Tâm ngay trước Tết Nguyên đán thêm Cách Mix Đồ Với Váy Yếm - 28 Mùa Đông Cực Xinh Dành Cho BạnFacebook Phạm Đoan Trang - Gia đình Đoan Trang nhận được những dòng này trước khi phiên tòa diễn ra. Đoan Trang mong muốn công bố phòng trường hợp tòa không cho phép cô nói lời sau cùng tại Nguyên Thao Danlambao - Việt Nam đã thực sự “lỡ nhịp” phục hồi kinh tế so với các nước trong vùng. Trong tháng 4 và tháng 5-2021, các nước thuộc khối ASEAN đã có những gói kích cầu kinh tế cao hơn Việt Nam. Sau 8 tháng “tìm tiền” cho đến nay, Việt Nam vẫn dậm chân ở giai đoạn “chuẩn bị” trình Quốc hội tại phiên họp bất thường vào dịp cuối năm về chương trình hỗ trợ phục hồi và phát triển kinh tế, xã hội. Trong lúc thành phố Sài Gòn, cái nôi của nền Kinh Tế, không còn khả năng góp cho Ngân Sách 365 ngàn tỷ như các năm trước. Nửa đầu năm 2021 Sài Gòn còn thu tỷ đồng mỗi ngày, qua tháng 7-8 chỉ còn 700 tỷ đồng mỗi ngày, đến tháng 9 giảm xuống còn 600 tỷ đồng mỗi ngày. Hiện nay kinh tế Sài Gòn đang “tăng trưởng âm”. Tưởng Năng Tiến Danlambao - Ngoại và mẹ tôi đều rất hảo rượu nên mâm cơm gia đình không bao giờ thiếu chai/ lọ và ly/cốc… Được nuôi dưỡng trong cái không khí luôn nồng nàn hơi men như thế nên tôi cũng uống rất đều, và bắt đầu lê la hàng quán, ngay từ lúc thiếu Củng Sơn Danlambao - Tuần đầu tháng 11 năm 2021, hình ảnh bộ trưởng công an Tô Lâm ăn thịt bò dát vàng tại nước Anh được tung lên mạng xã hội trở thành tin tức nóng hổi trong giới truyền thông quốc tế. Nhưng tại nước Việt Nam, chữ "thịt bò dát vàng" bị ngăn chận khi tìm kiếm trên Internet; không ai dám nhắc tới chuyện này vì sợ công an quấy nhiễu, bắt bỏ Trọng Dân Danlambao - Omicron Omikron là mẫu tự Hy Lạp thứ 15, tuy nhiên biến thể Omicron là biến thể thứ 14 của con siêu vi khuẩn gây đại dịch Covid -19, có tên là SARS-CoV-2; nhưng vì mẫu tự Hy Lạp thứ 14 đọc là "Xi", trùng âm với tên họ Tập, chủ tịch chế độ cộng sản ở Trung Hoa, cũng đọc là "Xi", cho nên để khỏi bị kỵ húy để rồi có thể gây giận dữ từ Trung cộng, từ các phe đảng và các nạn nhân bị dịch bệnh, cũng như để tránh dèm pha chế diễu vì bệnh Covid do vốn dĩ xuất phát từ Trung cộng, tổ chức Y tế thế giới WHO đã buộc phải lấy mẫu tự Omicron, mà đặt tên cho biến thể thứ 14 Nguyễn Danlambao - Người Việt Nam bình thường, không cần là giới tinh hoa sống khắp nơi trên thế giới, dù sống trong hay ngoài tâm dịch cúm Tàu, có quan tâm theo dõi cách thế giới đối phó với diễn biến phức tạp của SARS - Cov-2 đều nhận ra phương pháp to mồm bốc phét chống dịch, sống chung với dịch của lãnh đạo Việt Mỹ Linh Danlambao - Cho đến khi viết bài này, tôi cũng vẫn không hiểu tại sao, cách nay hơn 40 năm – trong buổi lễ vô cùng trọng thể để di dân nhập tịch tuyên thệ trung thành với Hoa Kỳ – tôi lại quẹt nước mắt với tâm trạng vô cùng đớn đau; không khác chi lúc tất cả sĩ quan, binh sĩ, đồng bào và gia đình tôi trên Dương Vận Hạm Thị Nại HQ502, vừa hát Quốc Ca Việt Nam Cộng VNCH trong buổi lễ Hạ Kỳ tại Subic Bay, năm 1975, vừa khóc!Human Rights Watch New York - Hôm nay, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền phát biểu rằng nhà cầm quyền Việt Nam nên hủy bỏ mọi cáo buộc hình sự đối với nhà hoạt động nhân quyền và blogger nổi tiếng Phạm Đoan Trang và phóng thích bà ngay lập tức. Ngày 14 tháng Mười hai năm 2021, một tòa án ở Hà Nội dự kiến sẽ mở phiên xử bà về tội danh “tuyên truyền chống Nhà nước Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88 của Bộ luật hình sự năm 1999. Bà có thể phải nhận mức án tối đa tới 12 năm Hoàng Dân Danlambao - Tại cuộc triển lãm xe hơi Paris Motor Show trong tháng 10/2018, có hai chiếc xe lạ thường đã được đem ra giới thiệu, đó là chiếc Sedan Vinfast và chiếc SUV Vinfast LUX Lạ thường vì nó được giới thiệu là sản phẩm của một quốc gia chưa hề có một nền kỹ nghệ sản xuất xe hơi đúng nghĩa là Việt Nam, hơn nữa khi ra đời cũng chưa có một cơ xưởng nào tại Việt Nam ký xác nhận giấy xuất xưởng cho nó. Để làm suy yếu các điểm chú ý bất lợi này, Vinfast đã mướn công ty PFPR Communications, một công ty Anh Quốc chuyên về truyền thông, quan hệ công chúng và tổ chức sự kiện cũng là công ty tiếp thị hàng đầu của các ông lớn BMW, Rolls Royce, Honda, Mazda thực hiện một buổi trình diễn ra mắt phong phú 1, từ màn múa tre cổ truyền Việt Nam độc đáo, đến sức thu hút của cựu thủ quân đội tuyển túc cầu Anh Quốc David Beckham và vẽ duyên dáng của một hoa hậu người Việt, để khỏa lấp cho các điểm bất minh đó. Vậy Vinfast là gì và xe Vinfast ra sao?

báo lề trái nào hay nhất